Lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với môn thể thao Vua là năm 1988. Cả làng tôi và hai làng lân cận có nhõn 3 cái tivi, chạy ắc-quy, co giật. Lúc sắp hết điện thì màn hình thu nhỏ lại bằng đúng cái mu lồn rồi tắt ngóm sau vài phút. Dù chưa biết bóng đá là cái gì, nhưng tên tuổi người Hà Lan Bay thì cứ hễ nghe nhắc đến là cả lũ bọn tôi rạo rực. Đéo phải là vì trình thẩm bóng của lũ làng cao, mà bởi khả năng truyền nhiệt huyết từ mồm lồn của các bình luận viên thuở đó.
Bọn tôi tụ tập, xếp chỗ từ 8h giờ tối, nằm la liệt giữa sân gạch gia chủ chờ đến quá nửa đêm để được chứng kiến các thần tượng của mình ra sân dù nhiều đứa trong chúng tôi chưa hề biết mặt. Bản thân tôi còn đéo hình dung nổi cả cái sân bóng to như thế với 22 cầu thủ thì nhét vừa thế lồn nào được vào cái màn hình đen trắng to đoành, khít khịt 14 inch. Đa số nằm ngủ, một vài thằng lớn hơn thì ngồi xem Tiếng Chim Hót Trong Bụi Mận Gai, ngắm vẻ mặt nàng thiếu nữ yêu kiều đang đê mê, ngây ngất, rên xiết theo từng nhịp lắc nồng nàn, dồn dập của vị linh mục đáng kính mà lúc đó bọn tôi gọi là đức cha Lan (DKM mãi sau này mới biết là Ralph - Ran phò) dù chẳng liên quan gì đến Điệp. Cả lũ ngây ngô hỏi nhau không biết bọn nó đóng phim địt nhau, thì nó lót cái gì vào giữa ông buồi với lị bà lồn để tránh đi cái sự phôi thai? Có thằng chắc đã từng nhìn thấy vải màn mà phụ nữ ủ hành kinh nên khẳng định chắc nịch rằng bọn nó lót vải màn nhưng rất mỏng. Mỏng thế nhẽ màn tuyn? ĐKM thằng lồn, làm bố mài đến gần chục năm sau vẫn cứ tưởng thật.
Làng tôi ngày đó có chị Hà, tuổi cỡ trăng rằm mười lăm mười sáu. Chị đẹp nhất làng. Giờ bắt tả lại tôi cũng không tài nào hình dung nổi bởi lúc đó tuổi tôi thơ dại mà chị lại mắc chứng bệnh điên tình nên lũ trẻ chúng tôi, mỗi khi gặp chị là nhanh chóng chuồn cho lẹ, cũng vì thế mà hình bóng chị trong tôi chỉ còn là một nỗi mơ hồ. Chị đẹp lắm. Mẹ tôi bảo thế. Lũ thanh niên làng tôi lúc đó bảo thế. Ai cũng bảo thế. Oái oăm thay, cứ mỗi khi ra đường, gặp đàn ông là chị lại tụt quần, xé áo, lao vào ôm thật chặt khiến lũ trai làng dái dựng ngược mà mặt vưỡn đỏ lựng lên, giãy giụa, giằng xé để thoát thân. Người nhà quản chị chặt lắm. Cổng nhà chị lúc nào cũng đóng kín, thường nhật cứ phải phân công ít nhất một người trông nom, canh chừng không để chị bước ra khỏi nhà. Ấy vậy mà cũng có lúc chị trốn được, phi ra đường như con mèo cái đến kỳ động đực, miệng kêu gào thống thiết. Tôi đéo biết bướm chị có đỏ rực lên như hoa của loài mèo không, nhưng xem cái cách chị nhìn ngắm đàn ông, thì có vẻ như cả nước dãi lẫn nước lồn cũng đủ tưới cho cỏ lá tốt tươi cả một sân bóng đá.
Trận chung kết ơ rô 88, người Hà Lan Bay gặp Liên Xô. Chúng tôi lại tập kết từ rất sớm. Thôi thì đủ thứ, thằng xúc trộm bơ ngô, đứa giấu diếm đong chai diệu từ trong bình của bô lão, mấy gã trung niên quen thói cắp vặt thì ngang qua hàng xóm tiện tay xách tạm đôi gà. Ơ rô với uôn cúp thì bao giờ cũng đúng vào mùa lạc nên chỉ cần đổ nước vào nồi, bắc lên bếp, mất tí thời gian là có cả cánh đồng lạc luộc.
Lũ làng ngồi nhâm nhi từ 9 giờ tối đến gần 12h đêm mà chửa thằng nào cảm thấy có tí hơi men. Địt mẹ, ngày đó nghèo, có cặc gạo í mà nấu diệu, chỉ nhâm nhi thôi chứ bú với nốc là những động từ chưa xuất hiện trong từ điển của ma men. Cả lũ vẫn đang say sưa với cốc chén, với lạc luộc, ngô rang, với gà nướng thì bỗng dưng thấp thoáng nơi đầu ngõ một bóng dáng đàn bà. Vài đứa giật mình sợ hàng xóm bị mất gà nên rình mò, theo dõi để bắt quả tang, sáng hôm sau sẽ trình lên thôn trưởng. Bảy tám thằng thanh niên ngay lập tức được cắt cử bỏ mâm, phi ra để làm sáng tỏ mọi nghi vấn. Tôi tuy tuổi nhi đồng nhưng tính hóng hớt nên cũng lao ra theo cho thỏa nỗi hiếu kỳ.
Chị Hà. Đúng là chị Hà rồi. Chúng mày ơi chị Hà. Dưới ánh trăng chị như tiên nữ giáng trần. Rất nhanh, đéo thằng nào bảo thằng nào, cả bọn thanh niên quây lại, đứa dắt tay, thằng ôm lưng dìu chị đi về phía xa dần với trận chung kết ơ rô mà mới cách đó có vài phút thôi chẳng thằng nào là không mong chờ, háo hức tới từng giây.
Cuối làng tôi có cái vườn cây, rộng chừng bảy tám mẫu bắc kỳ. Nghe đồn thưở xa xưa đó là một cánh rừng nhỏ mà mỗi lần lính Pháp vào làng là bần nông lại dắt trâu, kéo bò, xách lồng gà, cũi chó vào đó buộc, tránh thực dân. Sau cách mạng hay sau cái buồi gì tôi đéo biết, thì nó được hợp tác xã giao cho các bô lão gần đất xa giời trông nom, canh tác. Từ đó nó có tên là vườn cây các cụ. Đám choai choai lôi chị Hà vào đó. Tôi cũng đi theo.
Chị Hà tự nguyện xé áo, tụt quần. Bọn ngựa non, bảy tám thằng tự cởi đồ, trần như nhộng, chuẩn bị cho nhiệm vụ lớn lao, mang đậm tính nhân văn mà ngay bản thân bọn chúng cũng không biết, đó là chữa bệnh cho đệ nhất thiếu nữ của làng. Tất nhiên tôi còn thơ dại nên đéo có quà. Món quà danh giá nhất mà bọn chúng ưu ái dành cho tôi là đứng ôm đống quần áo hôi rình và xem phim sex 3D miễn phí. Tám thằng choai choai, húng chó, nứng cặc, quất vừa tàn canh bóng đá thì hết mẹ nó phim. Lúc trên cái màn hình 14 inch đen ngòm, người Hà Lan Bay ngạo nghễ giương cao cúp vàng thì các thanh niên nhà ta, thằng nào thằng nấy buồi rũ như sâm củ hầm thuốc bắc. Bọn chúng vận quần áo, bỏ mặc chị Hà. Tôi xơi vài cái bạt tai vì bất cẩn, chăm chú xem địt nhao nên lỡ đánh rơi mấy cái quần xuống đất làm bẩn của chúng.
Đến hai chục năm nay tôi không gặp lại chị Hà. Nghe đồn chị đã hết điên, lấy một đại gia người Đài Loan và dĩ nhiên là định cư nơi đảo nhỏ xứ người. Vài năm trước chị về nước thăm nhà, kính biếu anh em chị mỗi người đều bạc tỉ. Chị đã thành mệnh phụ phu nhân. Riêng tôi, mỗi lần nghĩ đến chị, nỗi ám ảnh mấy cái bạt tai lại hiện về. Nó hòa quyện với hình ảnh thiếu nữ độ trăng rằm đang trần truồng, nghiêng ngả như cố vươn rướn hết nỗi khát khao mà ghì siết như muốn nghiền nát thân thể những vị thần linh Hy Lạp đang độ căng tròn, để quyết một lần trút bỏ căn bệnh được gọi với cái tên hết sức dân dã quê tôi là bệnh điên tình. Ký ức của tôi về chị còn có cả người Hà Lan Bay với màu áo da cam thần thánh. Ấy thế nhưng tôi lại là fan ruột của những vũ công samba huyền thoại mang thương hiệu Bờ-ra-xin. Đkm, thế mí tài.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa