31 tháng 8, 2014

Cửu Vạn Phiêu Lưu Ký

Phần một: Thất học vác Cờ Him đi kiếm cháo

Phần hai: Sục sôi sinh lý, cửu vạn xách dái kiếm cave


Những ngày đầu tiên trên đất khách, lũ chúng tôi anh nào anh nấy ngoan như chó cúm. Phần vì đéo có tiền, phần cũng vì tư tưởng đã được chỉ đạo ngay từ quê nhà là vác chuym đi kiếm cháo, thế nên cả lũ chỉ cắm mặt vào làm. Sáng xách dép đến công ty, hết giờ lại nhấc đít về hostel (aka ký túc xá). Mặt anh nào cũng buồn thiu, hẳn là do thương con nhớ vợ hoặc giả lâu ngày không được động dục nên cái ông người cũng trở nên ngu ngơ theo nhẽ tự nhiên. Đấy là tôi nói đến mấy anh tá điền lớn tuổi, chứ bọn choai choai vừa lột quy đầu như tôi thì làm đéo gì có vợ con mà thương với nhớ. Lũ trống choai, vốn tính hiếu động nên mỗi khi hết giờ làm, trở về nhà thì kéo nhau đi khám phá những vùng lân cận, nghe ngóng xem có đám gái nào mới từ Việt Nam sang không để còn cùng nhau tính kế, ủ miu hèn. Nhẽ do già trước tuổi nên tôi không mặn mà lắm với việc xách dái nhông nhông chạy ngoài đường, dò xét từng khu dân cư, từng căn hộ tập thể, sục sạo kiếm tìm từng gương mặt của những con mái thân quen xuất xứ đồng hương. Cứ về ký túc là tôi bật tivi, dò kênh xem bóng đá hoặc chạy ù ra mấy quán ăn vỉa hè ngồi hóng người đi lại. Cũng có khi tôi ngồi chém gió với các bậc cao niên, nghe các anh kể chuyện phịch nhau. Trình kể chuyện của các anh như buồi, tuy nhiên tôi vẫn dỏng tai nghe, chăm chú há miệng đớp từng lời. Tuổi tôi đang dậy thì giai đoạn cuối, vốn dĩ cứ nghe nói đến đôi gò bồng đảo hay cái bộ phận sinh dục của bọn vàng son khác giới là thằng đệ dưới đũng quần lại giở mình cứng ngắc, không biết kiến ở đâu ra mà chúng bò rậm rựt khắp toàn thân.

Bọn tá điền mong ngóng nhất ngày chủ nhật, chẳng phải bởi đó là ngày nghỉ theo lịch thông thường mà bởi một lý do cao cả và ý nghĩa hơn nhiều, các bạn trẻ được âu-ti (aka làm thêm). Các anh đến công ty đánh một giấc đẫy đà, lững thững vác chuym ra toa-lét, ngồi kéo điếu cày đến tụt mẹ cả thanh quản xuống dạ dày, cuối tháng tiền công được tính gấp đôi so với những ngày làm việc khác trong tuần. Nhưng không phải chủ nhật nào cũng được làm thêm, bọn chủ thấy các anh làm thêm không hiệu quả nên cắt mẹ nó ngay và luôn cho đỡ tốn tiền. Chúng chỉ ưu tiên đám cần lao chăm chỉ, tỏ ra xứng đáng với từng đồng xu mà chúng bỏ ra. Thế là nghiễm nhiên, cứ mỗi cuối tuần đa số đám cửu vạn đéo có việc gì làm. Nhàn rỗi sinh nông nổi, bọn chúng quây quần lại bên nhau nghe tôi kể chuyện Tam quốc ở mãi tận bên tàu.

Số là ngày còn nhỏ, tôi có thói quen cứ mỗi tối lại xách quả đài bán dẫn tậm tịt, chạy bằng hai cục pin con thỏ của ông bô, dò dò vặn vặn cái làn sóng đéo gì của đài phát thanh quốc tế Trung Quốc, háo hức nghe giọng đọc anh Nguyễn Thanh diễn lại cái tích ba giang hồ vặt Lưu-Quan-Trương cắt máu ăn thề, thành lập băng đảng. Cũng may cho các anh sống vào thời tăm tối, chưa có cái gọi là truyền thông mới lị công nghệ, nên các anh mới có đất làm ăn và phát triển sự nghiệp. Ba anh đó mà sống ở cái thời điểm chấm com (.com) hiện tại, tôi tin rằng bọn lá cải nó dìm chết mẹ các anh ngay. Nhẹ thì các anh cũng toác sọ bởi gạch đá của lũ tin tin, nặng hơn các anh sẽ bị dán mác khủng bố. Giá của các anh sẽ tăng vọt chẳng khác gì giá xăng đất Việt, nhưng tôi đoán là đéo thể bằng giá của anh Bin La Đen vì Trung Cộng hẳn không thể ăn chơi được như bọn Mẽo xứ huê kỳ.

 Ngày đó gần như tôi nhớ hết từng chương hồi trong Tam quốc, tuy không phải là thuộc lòng nhưng cứ nhắc đến đoạn nào là tôi kể lại được ngay. Không lẽ tuổi tác làm cho cái ông người trở nên ngu dốt, giờ thì tôi quên mẹ nó hết rồi. Tôi kể cho đám đồng nghiệp cửu vạn của tôi nghe chuyện Đổng Trác móc lốp Điêu Thuyền, chuyện thằng Lã Bố nhân lúc cha nó vắng nhà, nhảy vào vét máng vợ của bố nuôi nó, rồi chuyện chúng giết nhau cũng chỉ vì mấy sợi lông lồn… Đám bần nông hưởng ứng bằng cách nhao nhao bàn luận rằng thì là mà bướm con Điêu Thuyền với hai chị em nhà Đại-Tiểu Kiều nghe đồn thơm lắm… Có anh còn đập bàn, đập chén tuyên bố xanh rờn: đkm La Quán Trung có ngửi đéo đâu mà biết, chỉ nói phét thế thôi chứ khắm hơn cả bướm vợ tao. Mấy gã cao niên có vợ con rồi cũng vênh mặt tán thành ra chiều các chú thanh niên còn non kinh nghiệm nên không đủ năng lực để đánh giá về lồn. Kiểu như các chú trật tự để bọn anh mài dạy cho mà mở mắt ra.

Tóm lại cái nề nếp sinh hoạt của lũ chúng tôi, quanh quẩn chỉ toàn là kéo cày đong xèng và bàn luận suông về chuyện lồn đoi bướm đít. Nhưng khi mà những viên tinh hoàn vẫn ngày đêm cần mẫn, miệt mài sản sinh và kiến thiết ra những chú nòng nọc, thì dĩ nhiên ông chủ của những hòn dái siêng năng ấy sẽ bị chúng tra tấn hết sức dã man và tàn bạo. Đặc biệt là đám thanh niên mới lớn như tôi. Tôi đéo biết các thanh niên ưu tú khác thế nào, riêng phần tôi tự lên lịch cho mình, mỗi tháng đôi lần thỏa mãn ông chuym bằng cách bắt sóc bỏ lọ. Dần dà chuyện đó trở nên nhàm chán và nhạt nhẽo bởi dẫu sao trước đó, dương vật tôi cũng từng vài lần được chui rúc trong cái vùng tam giác ẩm ướt của bọn vàng son. Các chị ấy là cave, tôi bóc bánh trả tiền. Nói thế cho vuông vì hồi xưa tôi nhát gái. Gái thích tôi thì nhiều, nhưng chỉ dám cầm tay thôi chứ không nghĩ được đến chuyện sờ xuống chân mà lân la vào háng. Ngày đó tôi ngu, nhưng thử hỏi có anh nào mà chưa từng ngu như tôi, có phỏng? Cái gì phải đến không thể không đến. Chán với việc quay tay, tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện tỉn phò.

Lĩnh đến tháng lương thứ ba hay thứ tư tôi không nhớ chính xác. Đại loại là chúng tôi lĩnh lương xong thường vài ba anh gom góp lại, dồn cho một anh vay trước gửi về nhà, chỉ để lại tiền ăn và chi tiêu tằn tiện trong vòng một tháng. Hết anh này thì đến lượt vợ con anh khác sẽ có quà. Cái giống đời vốn dĩ nó lắm nỗi tréo ngoe. Lúc chưa có tiền gửi về thì thằng nào thằng nấy tằn tiện, bỏ cả thuốc lá, nhịn cả chè bồm, tích góp từng đồng xu chỉ mong sao sớm có tí xèng để gửi trao cho bọn vện già nơi quê nhà yêu dấu, chúng trả đi cho bớt cái nợ nần. Qua vài tháng thì dăm bảy anh đã có những đóng góp đầu tiên cho gia đình, và tất nhiên là các anh trở nên mất nết. Các anh rỉ tai tôi kể về cái nhu cầu sinh lý, xúi giục tôi mau chóng triển khai kế hoạch đàng điếm để anh em không bị phân tán tư tưởng, tập trung trí não cho công chuyện làm ăn. Đèo mẹ, các anh cứ to tát thế, thèm giao cấu thì cứ nói trắng phớ ra. Tôi chẳng biết lòng vả với lòng sung nó thế đéo nào chứ nòng súng của tôi với các anh thì căng đạn lắm rồi, để lâu tí nữa thì cướp cò là cái sự việc khó mà tránh nổi. Kế hoạch thì tôi đã vạch ra và nung nấu từ lâu, chỉ đợi các anh đồng lòng nhất trí là tôi tập hợp cùng nhau lên đường. Một vài anh cao niên có ý định đi ăn mảnh song lại đéo đủ tự tin với bản lĩnh Tiếng Anh bồi nên cũng cắn răng chịu nhục, lẽo đẽo xách dái theo tôi bởi trước đó các anh suốt ngày oang oác kể về các chiến tích đá phò, đóng phạch. Các anh tự nâng bi, cho rằng mình ở đẳng cấp khác, cao hơn hẳn bọn mới lột quy đầu đến vài chục nấc thang.

Chúng tôi cả thảy bảy dâm nhân, xếp hàng trước máy ATM, rút xèng giắt lưng, hùng dũng bắt xe buýt nhằm hướng trung tâm thành phố thẳng tiến. Trên suốt chặng đường dài hơn ba cây số, dù chẳng anh nào thổ lộ ra nhưng tất cả đều biết rằng, chảy trong huyết quản mỗi người là cái cảm giác “phơi phới dậy tương lai”, mà lại là tương lai ở rất gần, ngay trước mắt chứ đéo huyễn hoặc, xa vời như thời các bậc tiền bối của chúng ta xẻ dọc Trường Sơn đi kíu nước.

Nhảy từ xe buýt xuống, tôi dẫn các anh tiến lại gần cánh lái taxi. Bỗng nhiên tôi thấy độn người ra, vì đéo biết sẽ phải nói với mấy anh taxi như thế nào. Trình tiếng Ăng-lê của tôi có được là nhờ ba năm mài đít quần dưới mái trường phổ thông trung học xã hội chủ nghĩa. Mấy anh giáo làng dạy bọn tôi đủ thứ, từ chuyện chào hỏi, ăn uống đến việc diễn tả về khí hậu thời tiết y hệt trong sách giáo khoa. Tuyệt nhiên chưa bao giờ bọn già hói đó nhắc đến hai từ giao cấu, và nhất là tỉn phò thì tôi đồ rằng có cắp sách theo các anh ấy đến chừng nào dương vật suy chức năng thì trong vốn từ của tôi cũng đéo có. Dẫu sao tôi cũng là thủ lĩnh, tôi không thể để muối mặt với những người bạn chí tình đã tin tưởng mà giao phó cho trọng trách. Vốn bản tính thông minh đột xuất trong những hoàn cảnh khó khăn, tôi lấy lại bình tĩnh, hơi khom người thể hiện thái độ lịch sự, nhã nhặn trước đám xế già người ngoại quốc. Rất thong thả tôi ngước mắt nhìn các bác, đưa tay trái lên, chụm đầu hai ngón trỏ và ngón giữa lại uốn cong lên, giả lập hình hài của cái được gọi một cách nho nhe là cửa mình phụ nữ, vốn dĩ chả anh đực đéo nào là không biết. Tôi tiếp tục đưa tay phải lên, lấy ngón trỏ chọc vào cái lỗ giữa hai ngón tay mà tôi vừa tạo ra. Tôi rút ra, lại chọc vào, rồi rút ra, cứ thế mấy phát, luôn mồm hỏi “oe-tu-phắc? oe-tu-phắc?” 

Phải nói rằng các anh tài xế taxi người Malaysia thông minh, sáng dạ chẳng kém gì đám bần nông người Việt. Các anh hiểu ý ngay, cũng giơ hai tay lên thực hiện lại động tác của tôi. Chỉ có điều thay vì hai ngón trỏ và ngón giữa, các anh chụm mẹ cả ngón tay cái với bốn ngón còn lại thành cái lỗ to đùng, rồi cứ thế ngón trỏ tay phải các anh đâm chọc rồi hất cổ ra hiệu bảo cả lũ lên xe. Tính tôi vốn cả nghĩ nên nhìn thấy động tác của mấy tay taxi thì tôi bắt đầu lo lắng và hồi hộp. Tôi tưởng tượng ra cái bộ phận sinh dục của bọn đàn bà xứ này chắc là nó phải ngang ngửa với miệng cái giếng khơi của cả làng tôi. Lại nghĩ đến thằng đệ nơi đũng quần đang còn tuổi ăn tuổi nhớn, đã phát triển hết đéo đâu nên bỗng nhiên tôi thấy tủi thân vô hạn. Hình ảnh âu mỡ với cái đuôi chuột chẳng biết thằng củ cặc nào nghĩ ra mà nó cứ ám ảnh tâm tư tôi thế chứ. Nhưng đã là thằng đàn ông, mang trong mình cái khí khái của bậc trượng phu thì đéo ai lại bỏ cuộc giữa chừng. Tôi nhảy luôn vào trong xe, các anh khác cũng chia nhau xếp gọn lên hai taxi, tiến về nơi có những chiếc lò tôn đương vẫy gọi...

Còn nữa...