Tôi vác chuym đi dọc đất nước Malaysia từ bán đảo
bên này sang bán đảo bên kia ròng rã ba năm ở cái tuổi mà người ta thường cho
là phơi phới nhất đời một thằng trai. Năm đầu tiên của thế kỷ hai mốt, khi tôi
vừa hết háo hức với những trải nghiệm của chú sinh viên năm nhất, bỗng nhiên nhận
được hung tin, các lãnh tụ học đường nơi tôi đang tá túc ký quyết
định trả tôi về địa phương với lý do không biết có thằng nghiện đéo nào, cay cú
vì xin tiền không được nên ngọt nhạt rỉ tai các chú công an rằng tôi là một mắt
xích trong hệ thống bán hàng đa cấp, chuyên phân phối cái thứ bột màu trắng mịn
màng nhưng không có tác dụng làm căng dạ dày như bột mỳ hay giải nhiệt như bột
sắn dây.
Liên tục gần
hai tuần, ngày nào tôi cũng lẽo đẽo chiếc xe đạp mini xuất xứ China lên gặp các
anh, các chú công an, ngồi bắn thuốc lào, xơi nước chè, đàm đạo. Tôi không nhớ
là đã phải viết bao nhiêu bản tường trình, tiếp chuyện bao nhiêu nhân vật mặc
áo vàng pha lẫn sắc xanh màu cứt ngựa, có tuổi đời từ thanh niên tới xấp xỉ lão thành. Các
anh hỏi gì, tôi thực sự không quan tâm lắm vì có biết đéo đâu mà trả lời, mặc
dù tôi hiểu rằng cái điều hợp lý nhất là nên làm hài lòng thay vì chọc giận hoặc khiến các anh cảm thấy bị phật ý. Trong suốt quá trình hợp tác, làm việc hết
sức khẩn trương và nghiêm túc, các anh lúc dịu dàng, khi nghiêm nghị song chưa
từng tỏ ra nóng nảy hay manh động dẫn tới những hành vi được coi là đáng tiếc. Nhẽ
tôi may mắn, hoặc giả cái bản mặt ngây ngô, chất phác đã nói giúp rằng tôi vô tội
nên thậm chí tôi không hề bị ăn một cái bạt tai. Xin chân thành cảm ơn sự bình
tĩnh bất thường cũng như lòng cảm thông hiếm có từ phía một số đối tượng đang xả
thân cống hiến một cách hết sức tỉnh táo cho nền an ninh nước nhà.
Kể từ khi tôi trở về địa phương sinh hoạt, các đấng
sinh thành tỏ ra rất không vừa ý với thằng con trai vừa bị xô ngã trước chút
sóng gió đầu đời. Vào một buổi sáng có lẽ là không mấy mát giời, ông bô co chân
sút một phát, tôi bay mẹ từ trong chăn sang cái đất nước đạo hồi xa lắc xa lơ mà
trước đó tôi không thể nào mường tượng nổi. Cũng từ đây, tôi bắt đầu một cuộc sống
mới, từ một thằng sinh viên dái hăm, suốt ngày ăn bám, chuyển sang làm một anh
lao động phổ thông nơi đất khách, tự kiếm cháo đút mồm và nhất là sao cho có đủ
xèng để thỏa mãn ông chuym đang độ dậy thì, chẳng mấy khi chịu nép mình nằm
trong vùng kiểm soát.
Phái đoàn cửu vạn chúng tôi, hơn hai chục cần lao,
là những người đầu tiên đặt chân lên đất nước Malaysia thực hiện sứ mệnh đeo
gông đi cày. Mục tiêu là đong được càng nhiều xèng càng tốt, không cần phải
nghĩ đến bất cứ cái gì khác, trút bỏ mọi thú vui tầm thường nhưng xa xỉ như rượu
chè, cờ bạc hay giao cấu… cố gắng hết sức để làm thằng đàn ông chân chính, có
trách nhiệm với gia đình, với vợ con trong một giới hạn thời gian là ba quyển lịch.
Số nhiều trong đám này là những thanh niên vừa qua cái tuổi bẻ gãy sừng trâu,
đang hăng hái, sẵn sàng để vặn sừng tê giác. Dăm ông đã vào cái tuổi băm vài
nhát, đầy đủ vợ con nhưng chán chường với kiếp bần nông nên gom góp tất tay, gửi
trao các cán bộ môi giới việc làm để được về đây tụ họp, lao động và đàn đúm. Song
có lẽ lý do quan trọng nhất, cũng là cái khát khao cháy bỏng luôn thường trực
trong các anh là nỗi mong mỏi được một lần trong đời chạm đít quần lên ghế những
phương tiện vận tải hàng không vẫn thường bay lượn ầm ầm trong giấc mơ thời con
trẻ.
Tất cả chúng tôi cùng làm việc cho một công ty sản
xuất chíp điện trở mà giới chủ là những người Singapore đầy năng động và tham vọng.
Hơn hai mươi công nhân Việt Nam được dự định sẽ là những lao động chủ lực, dần
thay thế cho lớp công nhân bản xứ xuất thân hồi giáo vốn được trả lương cao mà
lại rất hay ăn cắp thời gian dành cho những việc ít liên quan đến chuyên
môn như xách dép đi nhà cầu (aka nhà nguyện) với mong muốn giao tiếp cùng đấng
tối cao, thỉnh cầu những điều mà sau khi thân xác làm mồi cho giun dế, không
biết linh hồn có còn kịp nhận ra sự hài hước vô song ấn chứa bên trong những điều
mà họ đã bỏ ra cả một kiếp để nguyện cầu. Nói thế thôi chứ nhiều khi tôi cũng
băn khoăn lắm, tôi cũng đã từng quyết liệt ép mình vào một đức tin giống họ, để
linh hồn được cứu rỗi, thoát khỏi những rối rắm do cuộc sống tạo nên. Hẳn do tôi sinh
ra vốn thiếu đi nhiều cái sự kiên nhẫn, mà lại hơi thừa cái dục vọng nhân sinh,
nên dù đã quyết tâm nhiều lần mà tôi vẫn không sao làm được việc này.
Chúng tôi làm việc theo ca kíp. Tổng cộng ba ca mỗi
ngày. Có nhiều bộ phận riêng rẽ nằm trong cả một quy trình tổng thể để sản xuất
ra được một con điện trở dạng chip, không giống với những con điện trở được
đánh vạch màu truyền thống mà trước đó mọi người trong số chúng tôi đã hết sức
quen thuộc. Do những ngày đầu còn nhiều bỡ ngỡ, nên công nhân Việt Nam được bố
trí làm cùng một ca, tất nhiên là trong nhiều phòng ban để được làm quen với hầu
hết các quy trình nhỏ lẻ. Đứng đầu mỗi phòng ban là quản lý, trưởng các bộ phận,
dưới một chút có ca trưởng. Tôi bập bõm được vài câu trong tiếng Ăng-lê, lẽ dĩ
nhiên tôi là lãnh tụ toàn bộ đám bần nông đến từ An nam mà đéo thằng nào dám ý
kiến. Tôi không lấy làm hứng thú lắm với điều này bởi tôi nhận ra rằng, các anh
công nhân xứ ta từ bao đời nay rất cứng đầu, hay cãi ngang và đặc biệt manh động
khi có chuyện gì đó làm các anh ấy đéo vừa ý và trở nên nóng tiết. Các anh sẵn
sàng xách cả can xăng đến cổng công ty đốt phòng bảo vệ chỉ vì các anh đi trễ
có nửa giờ mà mấy chú bảo vệ đáp lại bằng những lời lẽ và thái độ theo các anh
là hết sức khiếm nhã. Tôi xác định rằng làm thủ lĩnh các anh thì lành ít dữ nhiều nên đã đôi lần tôi đề xuất với cấp trên cho tôi được dồn hết tâm huyết vào công việc chính, tuy nhiên mọi đề xuất của tôi đều bị bỏ ngoài tai. Lâu cũng thành quen nên tôi đéo thèm bận tâm thêm nữa. Tóm lại ngoài những việc của một cửu vạn thông thường, tôi kiêm thêm việc thông dịch cho toàn bộ số cửu vạn khác có ngôn ngữ mẹ đẻ giống tôi. Mỗi khi các anh trình bày thì tôi có trách nhiệm truyền đạt lại bằng tiếng Ăng-lê cho cấp trên của các anh thấu hiểu. Ngược lại khi các anh bị chửi bới, mắng mỏ thì tôi là thằng đầu tiên được nghe, có truyền đạt lại thì các anh nhăn răng cười bảo kệ mẹ nó. Tôi có thêm một khoản thu nhập be bé nhờ vào cái việc lăng xăng này, cũng đủ để đá phò tháng đôi lần an ủi cho ông chuym đỡ đi vài phần bí bích.
Còn nữa...
Phần hai: Sục sôi sinh lý, cửu vạn xách dái kiếm cave
Còn nữa...
Phần hai: Sục sôi sinh lý, cửu vạn xách dái kiếm cave