31 tháng 8, 2014

Cửu Vạn Phiêu Lưu Ký

Phần một: Thất học vác Cờ Him đi kiếm cháo

Phần hai: Sục sôi sinh lý, cửu vạn xách dái kiếm cave


Những ngày đầu tiên trên đất khách, lũ chúng tôi anh nào anh nấy ngoan như chó cúm. Phần vì đéo có tiền, phần cũng vì tư tưởng đã được chỉ đạo ngay từ quê nhà là vác chuym đi kiếm cháo, thế nên cả lũ chỉ cắm mặt vào làm. Sáng xách dép đến công ty, hết giờ lại nhấc đít về hostel (aka ký túc xá). Mặt anh nào cũng buồn thiu, hẳn là do thương con nhớ vợ hoặc giả lâu ngày không được động dục nên cái ông người cũng trở nên ngu ngơ theo nhẽ tự nhiên. Đấy là tôi nói đến mấy anh tá điền lớn tuổi, chứ bọn choai choai vừa lột quy đầu như tôi thì làm đéo gì có vợ con mà thương với nhớ. Lũ trống choai, vốn tính hiếu động nên mỗi khi hết giờ làm, trở về nhà thì kéo nhau đi khám phá những vùng lân cận, nghe ngóng xem có đám gái nào mới từ Việt Nam sang không để còn cùng nhau tính kế, ủ miu hèn. Nhẽ do già trước tuổi nên tôi không mặn mà lắm với việc xách dái nhông nhông chạy ngoài đường, dò xét từng khu dân cư, từng căn hộ tập thể, sục sạo kiếm tìm từng gương mặt của những con mái thân quen xuất xứ đồng hương. Cứ về ký túc là tôi bật tivi, dò kênh xem bóng đá hoặc chạy ù ra mấy quán ăn vỉa hè ngồi hóng người đi lại. Cũng có khi tôi ngồi chém gió với các bậc cao niên, nghe các anh kể chuyện phịch nhau. Trình kể chuyện của các anh như buồi, tuy nhiên tôi vẫn dỏng tai nghe, chăm chú há miệng đớp từng lời. Tuổi tôi đang dậy thì giai đoạn cuối, vốn dĩ cứ nghe nói đến đôi gò bồng đảo hay cái bộ phận sinh dục của bọn vàng son khác giới là thằng đệ dưới đũng quần lại giở mình cứng ngắc, không biết kiến ở đâu ra mà chúng bò rậm rựt khắp toàn thân.

Bọn tá điền mong ngóng nhất ngày chủ nhật, chẳng phải bởi đó là ngày nghỉ theo lịch thông thường mà bởi một lý do cao cả và ý nghĩa hơn nhiều, các bạn trẻ được âu-ti (aka làm thêm). Các anh đến công ty đánh một giấc đẫy đà, lững thững vác chuym ra toa-lét, ngồi kéo điếu cày đến tụt mẹ cả thanh quản xuống dạ dày, cuối tháng tiền công được tính gấp đôi so với những ngày làm việc khác trong tuần. Nhưng không phải chủ nhật nào cũng được làm thêm, bọn chủ thấy các anh làm thêm không hiệu quả nên cắt mẹ nó ngay và luôn cho đỡ tốn tiền. Chúng chỉ ưu tiên đám cần lao chăm chỉ, tỏ ra xứng đáng với từng đồng xu mà chúng bỏ ra. Thế là nghiễm nhiên, cứ mỗi cuối tuần đa số đám cửu vạn đéo có việc gì làm. Nhàn rỗi sinh nông nổi, bọn chúng quây quần lại bên nhau nghe tôi kể chuyện Tam quốc ở mãi tận bên tàu.

Số là ngày còn nhỏ, tôi có thói quen cứ mỗi tối lại xách quả đài bán dẫn tậm tịt, chạy bằng hai cục pin con thỏ của ông bô, dò dò vặn vặn cái làn sóng đéo gì của đài phát thanh quốc tế Trung Quốc, háo hức nghe giọng đọc anh Nguyễn Thanh diễn lại cái tích ba giang hồ vặt Lưu-Quan-Trương cắt máu ăn thề, thành lập băng đảng. Cũng may cho các anh sống vào thời tăm tối, chưa có cái gọi là truyền thông mới lị công nghệ, nên các anh mới có đất làm ăn và phát triển sự nghiệp. Ba anh đó mà sống ở cái thời điểm chấm com (.com) hiện tại, tôi tin rằng bọn lá cải nó dìm chết mẹ các anh ngay. Nhẹ thì các anh cũng toác sọ bởi gạch đá của lũ tin tin, nặng hơn các anh sẽ bị dán mác khủng bố. Giá của các anh sẽ tăng vọt chẳng khác gì giá xăng đất Việt, nhưng tôi đoán là đéo thể bằng giá của anh Bin La Đen vì Trung Cộng hẳn không thể ăn chơi được như bọn Mẽo xứ huê kỳ.

 Ngày đó gần như tôi nhớ hết từng chương hồi trong Tam quốc, tuy không phải là thuộc lòng nhưng cứ nhắc đến đoạn nào là tôi kể lại được ngay. Không lẽ tuổi tác làm cho cái ông người trở nên ngu dốt, giờ thì tôi quên mẹ nó hết rồi. Tôi kể cho đám đồng nghiệp cửu vạn của tôi nghe chuyện Đổng Trác móc lốp Điêu Thuyền, chuyện thằng Lã Bố nhân lúc cha nó vắng nhà, nhảy vào vét máng vợ của bố nuôi nó, rồi chuyện chúng giết nhau cũng chỉ vì mấy sợi lông lồn… Đám bần nông hưởng ứng bằng cách nhao nhao bàn luận rằng thì là mà bướm con Điêu Thuyền với hai chị em nhà Đại-Tiểu Kiều nghe đồn thơm lắm… Có anh còn đập bàn, đập chén tuyên bố xanh rờn: đkm La Quán Trung có ngửi đéo đâu mà biết, chỉ nói phét thế thôi chứ khắm hơn cả bướm vợ tao. Mấy gã cao niên có vợ con rồi cũng vênh mặt tán thành ra chiều các chú thanh niên còn non kinh nghiệm nên không đủ năng lực để đánh giá về lồn. Kiểu như các chú trật tự để bọn anh mài dạy cho mà mở mắt ra.

Tóm lại cái nề nếp sinh hoạt của lũ chúng tôi, quanh quẩn chỉ toàn là kéo cày đong xèng và bàn luận suông về chuyện lồn đoi bướm đít. Nhưng khi mà những viên tinh hoàn vẫn ngày đêm cần mẫn, miệt mài sản sinh và kiến thiết ra những chú nòng nọc, thì dĩ nhiên ông chủ của những hòn dái siêng năng ấy sẽ bị chúng tra tấn hết sức dã man và tàn bạo. Đặc biệt là đám thanh niên mới lớn như tôi. Tôi đéo biết các thanh niên ưu tú khác thế nào, riêng phần tôi tự lên lịch cho mình, mỗi tháng đôi lần thỏa mãn ông chuym bằng cách bắt sóc bỏ lọ. Dần dà chuyện đó trở nên nhàm chán và nhạt nhẽo bởi dẫu sao trước đó, dương vật tôi cũng từng vài lần được chui rúc trong cái vùng tam giác ẩm ướt của bọn vàng son. Các chị ấy là cave, tôi bóc bánh trả tiền. Nói thế cho vuông vì hồi xưa tôi nhát gái. Gái thích tôi thì nhiều, nhưng chỉ dám cầm tay thôi chứ không nghĩ được đến chuyện sờ xuống chân mà lân la vào háng. Ngày đó tôi ngu, nhưng thử hỏi có anh nào mà chưa từng ngu như tôi, có phỏng? Cái gì phải đến không thể không đến. Chán với việc quay tay, tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện tỉn phò.

Lĩnh đến tháng lương thứ ba hay thứ tư tôi không nhớ chính xác. Đại loại là chúng tôi lĩnh lương xong thường vài ba anh gom góp lại, dồn cho một anh vay trước gửi về nhà, chỉ để lại tiền ăn và chi tiêu tằn tiện trong vòng một tháng. Hết anh này thì đến lượt vợ con anh khác sẽ có quà. Cái giống đời vốn dĩ nó lắm nỗi tréo ngoe. Lúc chưa có tiền gửi về thì thằng nào thằng nấy tằn tiện, bỏ cả thuốc lá, nhịn cả chè bồm, tích góp từng đồng xu chỉ mong sao sớm có tí xèng để gửi trao cho bọn vện già nơi quê nhà yêu dấu, chúng trả đi cho bớt cái nợ nần. Qua vài tháng thì dăm bảy anh đã có những đóng góp đầu tiên cho gia đình, và tất nhiên là các anh trở nên mất nết. Các anh rỉ tai tôi kể về cái nhu cầu sinh lý, xúi giục tôi mau chóng triển khai kế hoạch đàng điếm để anh em không bị phân tán tư tưởng, tập trung trí não cho công chuyện làm ăn. Đèo mẹ, các anh cứ to tát thế, thèm giao cấu thì cứ nói trắng phớ ra. Tôi chẳng biết lòng vả với lòng sung nó thế đéo nào chứ nòng súng của tôi với các anh thì căng đạn lắm rồi, để lâu tí nữa thì cướp cò là cái sự việc khó mà tránh nổi. Kế hoạch thì tôi đã vạch ra và nung nấu từ lâu, chỉ đợi các anh đồng lòng nhất trí là tôi tập hợp cùng nhau lên đường. Một vài anh cao niên có ý định đi ăn mảnh song lại đéo đủ tự tin với bản lĩnh Tiếng Anh bồi nên cũng cắn răng chịu nhục, lẽo đẽo xách dái theo tôi bởi trước đó các anh suốt ngày oang oác kể về các chiến tích đá phò, đóng phạch. Các anh tự nâng bi, cho rằng mình ở đẳng cấp khác, cao hơn hẳn bọn mới lột quy đầu đến vài chục nấc thang.

Chúng tôi cả thảy bảy dâm nhân, xếp hàng trước máy ATM, rút xèng giắt lưng, hùng dũng bắt xe buýt nhằm hướng trung tâm thành phố thẳng tiến. Trên suốt chặng đường dài hơn ba cây số, dù chẳng anh nào thổ lộ ra nhưng tất cả đều biết rằng, chảy trong huyết quản mỗi người là cái cảm giác “phơi phới dậy tương lai”, mà lại là tương lai ở rất gần, ngay trước mắt chứ đéo huyễn hoặc, xa vời như thời các bậc tiền bối của chúng ta xẻ dọc Trường Sơn đi kíu nước.

Nhảy từ xe buýt xuống, tôi dẫn các anh tiến lại gần cánh lái taxi. Bỗng nhiên tôi thấy độn người ra, vì đéo biết sẽ phải nói với mấy anh taxi như thế nào. Trình tiếng Ăng-lê của tôi có được là nhờ ba năm mài đít quần dưới mái trường phổ thông trung học xã hội chủ nghĩa. Mấy anh giáo làng dạy bọn tôi đủ thứ, từ chuyện chào hỏi, ăn uống đến việc diễn tả về khí hậu thời tiết y hệt trong sách giáo khoa. Tuyệt nhiên chưa bao giờ bọn già hói đó nhắc đến hai từ giao cấu, và nhất là tỉn phò thì tôi đồ rằng có cắp sách theo các anh ấy đến chừng nào dương vật suy chức năng thì trong vốn từ của tôi cũng đéo có. Dẫu sao tôi cũng là thủ lĩnh, tôi không thể để muối mặt với những người bạn chí tình đã tin tưởng mà giao phó cho trọng trách. Vốn bản tính thông minh đột xuất trong những hoàn cảnh khó khăn, tôi lấy lại bình tĩnh, hơi khom người thể hiện thái độ lịch sự, nhã nhặn trước đám xế già người ngoại quốc. Rất thong thả tôi ngước mắt nhìn các bác, đưa tay trái lên, chụm đầu hai ngón trỏ và ngón giữa lại uốn cong lên, giả lập hình hài của cái được gọi một cách nho nhe là cửa mình phụ nữ, vốn dĩ chả anh đực đéo nào là không biết. Tôi tiếp tục đưa tay phải lên, lấy ngón trỏ chọc vào cái lỗ giữa hai ngón tay mà tôi vừa tạo ra. Tôi rút ra, lại chọc vào, rồi rút ra, cứ thế mấy phát, luôn mồm hỏi “oe-tu-phắc? oe-tu-phắc?” 

Phải nói rằng các anh tài xế taxi người Malaysia thông minh, sáng dạ chẳng kém gì đám bần nông người Việt. Các anh hiểu ý ngay, cũng giơ hai tay lên thực hiện lại động tác của tôi. Chỉ có điều thay vì hai ngón trỏ và ngón giữa, các anh chụm mẹ cả ngón tay cái với bốn ngón còn lại thành cái lỗ to đùng, rồi cứ thế ngón trỏ tay phải các anh đâm chọc rồi hất cổ ra hiệu bảo cả lũ lên xe. Tính tôi vốn cả nghĩ nên nhìn thấy động tác của mấy tay taxi thì tôi bắt đầu lo lắng và hồi hộp. Tôi tưởng tượng ra cái bộ phận sinh dục của bọn đàn bà xứ này chắc là nó phải ngang ngửa với miệng cái giếng khơi của cả làng tôi. Lại nghĩ đến thằng đệ nơi đũng quần đang còn tuổi ăn tuổi nhớn, đã phát triển hết đéo đâu nên bỗng nhiên tôi thấy tủi thân vô hạn. Hình ảnh âu mỡ với cái đuôi chuột chẳng biết thằng củ cặc nào nghĩ ra mà nó cứ ám ảnh tâm tư tôi thế chứ. Nhưng đã là thằng đàn ông, mang trong mình cái khí khái của bậc trượng phu thì đéo ai lại bỏ cuộc giữa chừng. Tôi nhảy luôn vào trong xe, các anh khác cũng chia nhau xếp gọn lên hai taxi, tiến về nơi có những chiếc lò tôn đương vẫy gọi...

Còn nữa...

7 tháng 7, 2014

Cửu vạn phiêu lưu ký

Phần một: Thất học vác Cờ Him đi kiếm cháo

Tôi vác chuym đi dọc đất nước Malaysia từ bán đảo bên này sang bán đảo bên kia ròng rã ba năm ở cái tuổi mà người ta thường cho là phơi phới nhất đời một thằng trai. Năm đầu tiên của thế kỷ hai mốt, khi tôi vừa hết háo hức với những trải nghiệm của chú sinh viên năm nhất, bỗng nhiên nhận được hung tin, các lãnh tụ học đường nơi tôi đang tá túc ký quyết định trả tôi về địa phương với lý do không biết có thằng nghiện đéo nào, cay cú vì xin tiền không được nên ngọt nhạt rỉ tai các chú công an rằng tôi là một mắt xích trong hệ thống bán hàng đa cấp, chuyên phân phối cái thứ bột màu trắng mịn màng nhưng không có tác dụng làm căng dạ dày như bột mỳ hay giải nhiệt như bột sắn dây.

 Liên tục gần hai tuần, ngày nào tôi cũng lẽo đẽo chiếc xe đạp mini xuất xứ China lên gặp các anh, các chú công an, ngồi bắn thuốc lào, xơi nước chè, đàm đạo. Tôi không nhớ là đã phải viết bao nhiêu bản tường trình, tiếp chuyện bao nhiêu nhân vật mặc áo vàng pha lẫn sắc xanh màu cứt ngựa, có tuổi đời từ thanh niên tới xấp xỉ lão thành. Các anh hỏi gì, tôi thực sự không quan tâm lắm vì có biết đéo đâu mà trả lời, mặc dù tôi hiểu rằng cái điều hợp lý nhất là nên làm hài lòng thay vì chọc giận hoặc khiến các anh cảm thấy bị phật ý. Trong suốt quá trình hợp tác, làm việc hết sức khẩn trương và nghiêm túc, các anh lúc dịu dàng, khi nghiêm nghị song chưa từng tỏ ra nóng nảy hay manh động dẫn tới những hành vi được coi là đáng tiếc. Nhẽ tôi may mắn, hoặc giả cái bản mặt ngây ngô, chất phác đã nói giúp rằng tôi vô tội nên thậm chí tôi không hề bị ăn một cái bạt tai. Xin chân thành cảm ơn sự bình tĩnh bất thường cũng như lòng cảm thông hiếm có từ phía một số đối tượng đang xả thân cống hiến một cách hết sức tỉnh táo cho nền an ninh nước nhà.

Kể từ khi tôi trở về địa phương sinh hoạt, các đấng sinh thành tỏ ra rất không vừa ý với thằng con trai vừa bị xô ngã trước chút sóng gió đầu đời. Vào một buổi sáng có lẽ là không mấy mát giời, ông bô co chân sút một phát, tôi bay mẹ từ trong chăn sang cái đất nước đạo hồi xa lắc xa lơ mà trước đó tôi không thể nào mường tượng nổi. Cũng từ đây, tôi bắt đầu một cuộc sống mới, từ một thằng sinh viên dái hăm, suốt ngày ăn bám, chuyển sang làm một anh lao động phổ thông nơi đất khách, tự kiếm cháo đút mồm và nhất là sao cho có đủ xèng để thỏa mãn ông chuym đang độ dậy thì, chẳng mấy khi chịu nép mình nằm trong vùng kiểm soát.

Phái đoàn cửu vạn chúng tôi, hơn hai chục cần lao, là những người đầu tiên đặt chân lên đất nước Malaysia thực hiện sứ mệnh đeo gông đi cày. Mục tiêu là đong được càng nhiều xèng càng tốt, không cần phải nghĩ đến bất cứ cái gì khác, trút bỏ mọi thú vui tầm thường nhưng xa xỉ như rượu chè, cờ bạc hay giao cấu… cố gắng hết sức để làm thằng đàn ông chân chính, có trách nhiệm với gia đình, với vợ con trong một giới hạn thời gian là ba quyển lịch. Số nhiều trong đám này là những thanh niên vừa qua cái tuổi bẻ gãy sừng trâu, đang hăng hái, sẵn sàng để vặn sừng tê giác. Dăm ông đã vào cái tuổi băm vài nhát, đầy đủ vợ con nhưng chán chường với kiếp bần nông nên gom góp tất tay, gửi trao các cán bộ môi giới việc làm để được về đây tụ họp, lao động và đàn đúm. Song có lẽ lý do quan trọng nhất, cũng là cái khát khao cháy bỏng luôn thường trực trong các anh là nỗi mong mỏi được một lần trong đời chạm đít quần lên ghế những phương tiện vận tải hàng không vẫn thường bay lượn ầm ầm trong giấc mơ thời con trẻ.

Tất cả chúng tôi cùng làm việc cho một công ty sản xuất chíp điện trở mà giới chủ là những người Singapore đầy năng động và tham vọng. Hơn hai mươi công nhân Việt Nam được dự định sẽ là những lao động chủ lực, dần thay thế cho lớp công nhân bản xứ xuất thân hồi giáo vốn được trả lương cao mà lại rất hay ăn cắp thời gian dành cho những việc ít liên quan đến chuyên môn như xách dép đi nhà cầu (aka nhà nguyện) với mong muốn giao tiếp cùng đấng tối cao, thỉnh cầu những điều mà sau khi thân xác làm mồi cho giun dế, không biết linh hồn có còn kịp nhận ra sự hài hước vô song ấn chứa bên trong những điều mà họ đã bỏ ra cả một kiếp để nguyện cầu. Nói thế thôi chứ nhiều khi tôi cũng băn khoăn lắm, tôi cũng đã từng quyết liệt ép mình vào một đức tin giống họ, để linh hồn được cứu rỗi, thoát khỏi những rối rắm do cuộc sống tạo nên. Hẳn do tôi sinh ra vốn thiếu đi nhiều cái sự kiên nhẫn, mà lại hơi thừa cái dục vọng nhân sinh, nên dù đã quyết tâm nhiều lần mà tôi vẫn không sao làm được việc này.

Chúng tôi làm việc theo ca kíp. Tổng cộng ba ca mỗi ngày. Có nhiều bộ phận riêng rẽ nằm trong cả một quy trình tổng thể để sản xuất ra được một con điện trở dạng chip, không giống với những con điện trở được đánh vạch màu truyền thống mà trước đó mọi người trong số chúng tôi đã hết sức quen thuộc. Do những ngày đầu còn nhiều bỡ ngỡ, nên công nhân Việt Nam được bố trí làm cùng một ca, tất nhiên là trong nhiều phòng ban để được làm quen với hầu hết các quy trình nhỏ lẻ. Đứng đầu mỗi phòng ban là quản lý, trưởng các bộ phận, dưới một chút có ca trưởng. Tôi bập bõm được vài câu trong tiếng Ăng-lê, lẽ dĩ nhiên tôi là lãnh tụ toàn bộ đám bần nông đến từ An nam mà đéo thằng nào dám ý kiến. Tôi không lấy làm hứng thú lắm với điều này bởi tôi nhận ra rằng, các anh công nhân xứ ta từ bao đời nay rất cứng đầu, hay cãi ngang và đặc biệt manh động khi có chuyện gì đó làm các anh ấy đéo vừa ý và trở nên nóng tiết. Các anh sẵn sàng xách cả can xăng đến cổng công ty đốt phòng bảo vệ chỉ vì các anh đi trễ có nửa giờ mà mấy chú bảo vệ đáp lại bằng những lời lẽ và thái độ theo các anh là hết sức khiếm nhã. Tôi xác định rằng làm thủ lĩnh các anh thì lành ít dữ nhiều nên đã đôi lần tôi đề xuất với cấp trên cho tôi được dồn hết tâm huyết vào công việc chính, tuy nhiên mọi đề xuất của tôi đều bị bỏ ngoài tai. Lâu cũng thành quen nên tôi đéo thèm bận tâm thêm nữa. Tóm lại ngoài những việc của một cửu vạn thông thường, tôi kiêm thêm việc thông dịch cho toàn bộ số cửu vạn khác có ngôn ngữ mẹ đẻ giống tôi. Mỗi khi các anh trình bày thì tôi có trách nhiệm truyền đạt lại bằng tiếng Ăng-lê cho cấp trên của các anh thấu hiểu. Ngược lại khi các anh bị chửi bới, mắng mỏ thì tôi là thằng đầu tiên được nghe, có truyền đạt lại thì các anh nhăn răng cười bảo kệ mẹ nó. Tôi có thêm một khoản thu nhập be bé nhờ vào cái việc lăng xăng này, cũng đủ để đá phò tháng đôi lần an ủi cho ông chuym đỡ đi vài phần bí bích.

Còn nữa...

Phần hai: Sục sôi sinh lý, cửu vạn xách dái kiếm cave

24 tháng 6, 2014

Ký ức bóng dâm

Lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với môn thể thao Vua là năm 1988. Cả làng tôi và hai làng lân cận có nhõn 3 cái tivi, chạy ắc-quy, co giật. Lúc sắp hết điện thì màn hình thu nhỏ lại bằng đúng cái mu lồn rồi tắt ngóm sau vài phút. Dù chưa biết bóng đá là cái gì, nhưng tên tuổi người Hà Lan Bay thì cứ hễ nghe nhắc đến là cả lũ bọn tôi rạo rực. Đéo phải là vì trình thẩm bóng của lũ làng cao, mà bởi khả năng truyền nhiệt huyết từ mồm lồn của các bình luận viên thuở đó.

Bọn tôi tụ tập, xếp chỗ từ 8h giờ tối, nằm la liệt giữa sân gạch gia chủ chờ đến quá nửa đêm để được chứng kiến các thần tượng của mình ra sân dù nhiều đứa trong chúng tôi chưa hề biết mặt. Bản thân tôi còn đéo hình dung nổi cả cái sân bóng to như thế với 22 cầu thủ thì nhét vừa thế lồn nào được vào cái màn hình đen trắng to đoành, khít khịt 14 inch. Đa số nằm ngủ, một vài thằng lớn hơn thì ngồi xem Tiếng Chim Hót Trong Bụi Mận Gai, ngắm vẻ mặt nàng thiếu nữ yêu kiều đang đê mê, ngây ngất, rên xiết theo từng nhịp lắc nồng nàn, dồn dập của vị linh mục đáng kính mà lúc đó bọn tôi gọi là đức cha Lan (DKM mãi sau này mới biết là Ralph - Ran phò) dù chẳng liên quan gì đến Điệp. Cả lũ ngây ngô hỏi nhau không biết bọn nó đóng phim địt nhau, thì nó lót cái gì vào giữa ông buồi với lị bà lồn để tránh đi cái sự phôi thai? Có thằng chắc đã từng nhìn thấy vải màn mà phụ nữ ủ hành kinh nên khẳng định chắc nịch rằng bọn nó lót vải màn nhưng rất mỏng. Mỏng thế nhẽ màn tuyn? ĐKM thằng lồn, làm bố mài đến gần chục năm sau vẫn cứ tưởng thật.

Làng tôi ngày đó có chị Hà, tuổi cỡ trăng rằm mười lăm mười sáu. Chị đẹp nhất làng. Giờ bắt tả lại tôi cũng không tài nào hình dung nổi bởi lúc đó tuổi tôi thơ dại mà chị lại mắc chứng bệnh điên tình nên lũ trẻ chúng tôi, mỗi khi gặp chị là nhanh chóng chuồn cho lẹ, cũng vì thế mà hình bóng chị trong tôi chỉ còn là một nỗi mơ hồ. Chị đẹp lắm. Mẹ tôi bảo thế. Lũ thanh niên làng tôi lúc đó bảo thế. Ai cũng bảo thế. Oái oăm thay, cứ mỗi khi ra đường, gặp đàn ông là chị lại tụt quần, xé áo, lao vào ôm thật chặt khiến lũ trai làng dái dựng ngược mà mặt vưỡn đỏ lựng lên, giãy giụa, giằng xé để thoát thân. Người nhà quản chị chặt lắm. Cổng nhà chị lúc nào cũng đóng kín, thường nhật cứ phải phân công ít nhất một người trông nom, canh chừng không để chị bước ra khỏi nhà. Ấy vậy mà cũng có lúc chị trốn được, phi ra đường như con mèo cái đến kỳ động đực, miệng kêu gào thống thiết. Tôi đéo biết bướm chị có đỏ rực lên như hoa của loài mèo không, nhưng xem cái cách chị nhìn ngắm đàn ông, thì có vẻ như cả nước dãi lẫn nước lồn cũng đủ tưới cho cỏ lá tốt tươi cả một sân bóng đá.

Trận chung kết ơ rô 88, người Hà Lan Bay gặp Liên Xô. Chúng tôi lại tập kết từ rất sớm. Thôi thì đủ thứ, thằng xúc trộm bơ ngô, đứa giấu diếm đong chai diệu từ trong bình của bô lão, mấy gã trung niên quen thói cắp vặt thì ngang qua hàng xóm tiện tay xách tạm đôi gà. Ơ rô với uôn cúp thì bao giờ cũng đúng vào mùa lạc nên chỉ cần đổ nước vào nồi, bắc lên bếp, mất tí thời gian là có cả cánh đồng lạc luộc.

Lũ làng ngồi nhâm nhi từ 9 giờ tối đến gần 12h đêm mà chửa thằng nào cảm thấy có tí hơi men. Địt mẹ, ngày đó nghèo, có cặc gạo í mà nấu diệu, chỉ nhâm nhi thôi chứ bú với nốc là những động từ chưa xuất hiện trong từ điển của ma men. Cả lũ vẫn đang say sưa với cốc chén, với lạc luộc, ngô rang, với gà nướng thì bỗng dưng thấp thoáng nơi đầu ngõ một bóng dáng đàn bà. Vài đứa giật mình sợ hàng xóm bị mất gà nên rình mò, theo dõi để bắt quả tang, sáng hôm sau sẽ trình lên thôn trưởng. Bảy tám thằng thanh niên ngay lập tức được cắt cử bỏ mâm, phi ra để làm sáng tỏ mọi nghi vấn. Tôi tuy tuổi nhi đồng nhưng tính hóng hớt nên cũng lao ra theo cho thỏa nỗi hiếu kỳ.

Chị Hà. Đúng là chị Hà rồi. Chúng mày ơi chị Hà. Dưới ánh trăng chị như tiên nữ giáng trần. Rất nhanh, đéo thằng nào bảo thằng nào, cả bọn thanh niên quây lại, đứa dắt tay, thằng ôm lưng dìu chị đi về phía xa dần với trận chung kết ơ rô mà mới cách đó có vài phút thôi chẳng thằng nào là không mong chờ, háo hức tới từng giây.

Cuối làng tôi có cái vườn cây, rộng chừng bảy tám mẫu bắc kỳ. Nghe đồn thưở xa xưa đó là một cánh rừng nhỏ mà mỗi lần lính Pháp vào làng là bần nông lại dắt trâu, kéo bò, xách lồng gà, cũi chó vào đó buộc, tránh thực dân. Sau cách mạng hay sau cái buồi gì tôi đéo biết, thì nó được hợp tác xã giao cho các bô lão gần đất xa giời trông nom, canh tác. Từ đó nó có tên là vườn cây các cụ. Đám choai choai lôi chị Hà vào đó. Tôi cũng đi theo.

Chị Hà tự nguyện xé áo, tụt quần. Bọn ngựa non, bảy tám thằng tự cởi đồ, trần như nhộng, chuẩn bị cho nhiệm vụ lớn lao, mang đậm tính nhân văn mà ngay bản thân bọn chúng cũng không biết, đó là chữa bệnh cho đệ nhất thiếu nữ của làng. Tất nhiên tôi còn thơ dại nên đéo có quà. Món quà danh giá nhất mà bọn chúng ưu ái dành cho tôi là đứng ôm đống quần áo hôi rình và xem phim sex 3D miễn phí. Tám thằng choai choai, húng chó, nứng cặc, quất vừa tàn canh bóng đá thì hết mẹ nó phim. Lúc trên cái màn hình 14 inch đen ngòm, người Hà Lan Bay ngạo nghễ giương cao cúp vàng thì các thanh niên nhà ta, thằng nào thằng nấy buồi rũ như sâm củ hầm thuốc bắc. Bọn chúng vận quần áo, bỏ mặc chị Hà. Tôi xơi vài cái bạt tai vì bất cẩn, chăm chú xem địt nhao nên lỡ đánh rơi mấy cái quần xuống đất làm bẩn của chúng.

Đến hai chục năm nay tôi không gặp lại chị Hà. Nghe đồn chị đã hết điên, lấy một đại gia người Đài Loan và dĩ nhiên là định cư nơi đảo nhỏ xứ người. Vài năm trước chị về nước thăm nhà, kính biếu anh em chị mỗi người đều bạc tỉ. Chị đã thành mệnh phụ phu nhân. Riêng tôi, mỗi lần nghĩ đến chị, nỗi ám ảnh mấy cái bạt tai lại hiện về. Nó hòa quyện với hình ảnh thiếu nữ độ trăng rằm đang trần truồng, nghiêng ngả như cố vươn rướn hết nỗi khát khao mà ghì siết như muốn nghiền nát thân thể những vị thần linh Hy Lạp đang độ căng tròn, để quyết một lần trút bỏ căn bệnh được gọi với cái tên hết sức dân dã quê tôi là bệnh điên tình. Ký ức của tôi về chị còn có cả người Hà Lan Bay với màu áo da cam thần thánh. Ấy thế nhưng tôi lại là fan ruột của những vũ công samba huyền thoại mang thương hiệu Bờ-ra-xin. Đkm, thế mí tài.